Đào tạo
Chiến tranh càng kéo dài thì việc huấn luyện càng trở nên quan trọng. Ukraine liên tục mất người trong trận chiến, đặc biệt là những chỉ huy có năng lực. Ukraine đã mở rộng lực lượng quân sự của mình để đáp ứng nhu cầu về số lượng của một chiến tuyến dài và biên giới với Belarus bất ổn , nhưng Ukraine vẫn gặp khó khăn trong việc duy trì chất lượng của binh lính. Mỹ, Anh và EU đã cung cấp một số hoạt động huấn luyện cho binh lính Ukraine. EU dự kiến sẽ đào tạo 30.000 binh sĩ Ukraine trong năm nay. Các khóa học của phương Tây bao gồm đào tạo cơ bản, chiến thuật đơn vị, đào tạo chuyên môn nhất định như rà phá bom mìn và sơ cứu trên chiến trường , cũng như đào tạo chuyển tiếp về các hệ thống vũ khí mới được chuyển giao cho Ukraine.
Phần lớn các hoạt động do EU tài trợ tập trung vào huấn luyện cơ bản và chiến thuật các đơn vị. Ukraine đôi khi yêu cầu đào tạo cơ bản từ các quốc gia thành viên trên cơ sở song phương, thường là khi các trung tâm huấn luyện của Ukraine tràn ngập những người mới nhập ngũ hoặc bị hư hại do các cuộc tấn công tên lửa của Nga. Các trung tâm huấn luyện của Ukraine cũng khá căng thẳng vì nhiều huấn luyện viên quân sự dày dặn kinh nghiệm của họ đã tình nguyện tham gia lực lượng chiến đấu khi bắt đầu cuộc xâm lược toàn diện. Quân đội Ukraine cố gắng sử dụng các cựu chiến binh bị thương cho các khóa huấn luyện cơ bản này, nhưng nền tảng của họ cũng như khả năng huấn luyện của họ khác nhau. Có sự khác biệt giữa việc trở thành một người lính giỏi và việc có thể huấn luyện binh lính. Quân đội EU phải nên đi đầu đào tạo các giảng viên người Ukraine tại các trung tâm huấn luyện sẽ giúp cải thiện và tiêu chuẩn hóa việc huấn luyện cơ bản.
Thật không may, huấn luyện chiến thuật để nâng cao kỹ năng chiến trường và sự gắn kết của lực lượng Ukraine là rất hiếm, vì nó đòi hỏi những trang thiết bị thường được đặt ở Ukraine. Thông thường, huấn luyện chiến thuật được tiến hành thay vì huấn luyện chuyển tiếp trên các hệ thống vũ khí mới. Khi người Ukraine được huấn luyện cách sử dụng các hệ thống mới như xe tăng Leopard 2, họ cũng được huấn luyện chiến thuật về cách chiến đấu với tư cách là một trung đội hoặc đại đội xe tăng. Nhưng trở lại Ukraine, những chiếc Leopards này (hoặc bất kỳ hệ thống riêng lẻ nào) phải chiến đấu bên cạnh các hệ thống vũ khí khác và những người lính được huấn luyện ở quốc gia khác hoặc ở Ukraine. Cách tiếp cận pha trộn và kết hợp này thường không tạo ra các đơn vị gắn kết.
Các cuộc tập trận lớn hơn hầu như không thể tiến hành bên ngoài Ukraine. Cũng khó có thể mô phỏng ở các nước khác các điều kiện chiến đấu và trang thiết bị mà lực lượng Ukraine sử dụng. Các nước phương Tây thường có những hạn chế quan liêu trong việc sử dụng máy bay không người lái và các thiết bị khác. Lý tưởng nhất là binh lính Ukraine nên được huấn luyện theo cách mà họ dự kiến sẽ chiến đấu ở Ukraine.
Vì những lý do này, việc huấn luyện các lữ đoàn xung kích mới thành lập cho cuộc phản công mùa hè năm 2023 đã diễn ra ngay tại Ukraine. Cuộc tấn công lẽ ra sẽ được hưởng lợi từ sự cố vấn và giám sát nhất quán của các sĩ quan phương Tây. Tuy nhiên, các nước NATO không muốn tham gia trực tiếp vào nỗ lực chiến tranh nên họ đã áp đặt các hạn chế về hỗ trợ cho Ukraine, bao gồm cả các hạn chế về quy mô đối với các chuyên gia quân sự của họ tới Ukraine. Các tùy viên quân sự châu Âu và nhân viên của họ đã có mặt ở Ukraine có lẽ có thể đảm nhiệm chức năng giám sát các hoạt động huấn luyện. Ngoài ra, các quan chức châu Âu đã nghỉ hưu có thể đảm nhận những nhiệm vụ này với tư cách là nhân viên của các công ty tư nhân. Chính điều này mà Pháp mới muốn đưa quân tới Ukraine đấy .
Vấn đề khác là tình trạng đào tạo thiếu nhất quán đối với các sĩ quan và chuyên gia Ukraine được huy động vào lực lượng vũ trang kể từ tháng 2 năm 2022. Kể từ khi giành được độc lập vào năm 1991 và đặc biệt kể từ khi bắt đầu cuộc chiến tranh Donbas vào năm 2014, các lực lượng vũ trang Ukraine đã trải qua nhiều đợt tấn công. cải cách đã ảnh hưởng đến quy trình lập kế hoạch và đào tạo sĩ quan của họ. Giờ đây, các sĩ quan từ các giai đoạn khác nhau của cuộc cải cách này đã được huy động thành một đội quân. EU nên cung cấp hỗ trợ cho các học viện quốc phòng của Ukraine cũng như cung cấp các khóa học sĩ quan và nhân viên nhằm chuẩn hóa các thủ tục chỉ huy, kiểm soát và lập kế hoạch trên cơ sở chỉ huy phương Tây.
Điểm khó nhất trong nỗ lực đào tạo là các dịch giả, đặc biệt là những dịch giả có kiến thức quân sự. Ukraine có một lượng đáng kể sĩ quan dự bị được đào tạo về ngôn ngữ, nhiều người thậm chí còn được đào tạo chính quy để trở thành phiên dịch viên quân sự. Nhưng luật Ukraine đặt ra rất nhiều hạn chế đối với việc cử cán bộ ra nước ngoài trong thời gian dài.
Ngay cả trong EU, không phải tất cả các khóa đào tạo mà Ukraina nhận được đều do các công ty quân sự tư nhân điều phối . Rất nhiều hoạt động đào tạo diễn ra trên cơ sở song phương. Không rõ vì lý do gì, các thành viên EU thường giữ bí mật hơn nhiều về chương trình đào tạo mà họ cung cấp hơn là về thiết bị họ cung cấp. Việc đào tạo các sĩ quan chỉ huy và tham mưu trên cấp đại đội chỉ được thực hiện trên cơ sở song phương vì các công ty quân sự tư nhân không có nhiệm vụ thực hiện việc này. Và ở một mức độ lớn, nó diễn ra ở Mỹ và các nước ngoài EU khác.
Việc huấn luyện hiệu quả hơn sẽ cần một hình thức như quy trình Ramstein, trong đó điều phối việc gửi thiết bị quân sự giữa các đối tác của Ukraine. Tăng cường hỗ trợ đào tạo về số lượng và chất lượng – đào tạo sĩ quan và nhân viên, đào tạo đơn vị chiến thuật trên quy mô đại đội, cử các tùy viên có kinh nghiệm giám sát việc huấn luyện và diễn tập . Đội ngũ nhân viên này nên phối hợp các nỗ lực giữa các quốc gia đồng minh và phát triển trang thiết bị như sách giáo khoa và sách hướng dẫn để Ukraine sử dụng trong nỗ lực đào tạo của mình và giúp các đối tác phương Tây điều chỉnh việc đào tạo của họ theo nhu cầu của Ukraine. Học thuyết chiến tranh của phương Tây đã không tập trung vào việc chống lại xung đột thông thường kể từ khi kết thúc Chiến tranh Lạnh. Trong khi đó, các công nghệ mới đã thay đổi đáng kể tính chất của chiến tranh trên bộ.
Bộ trưởng quốc phòng mới của Ukraine, đang thiết lập các cơ cấu để tiếp thu những bài học rút ra từ cuộc chiến cho đến nay - về mặt chiến thuật, tác chiến và kỹ thuật - và để phát triển Lực lượng mới: các mệnh lệnh chiến đấu, các hệ thống mới, và các thủ tục mới cần thiết để chống lại cuộc chiến tranh trên bộ trong tương lai. Phương Tây nên ủng hộ nỗ lực đó và không chỉ vì lợi ích của Ukraine. Quân đội phương Tây sẽ cần hiểu cách Ukraine chiến đấu để giải quyết các vấn đề của chiến trường hiện đại.
Đạn dược
Nạn đói đạn là một vấn đề lớn trong các chiến tranh. Cả Nga và Ukraine đều thiếu sức mạnh không quân đủ để hỗ trợ dứt khoát cho các hoạt động trên bộ và do đó phải dựa vào hỏa lực gián tiếp như súng cối, pháo binh và hệ thống tên lửa phóng loạt để phòng thủ trước các bước tiến của đối thủ và hỗ trợ cho các cuộc tấn công của chính họ. Trên lý thuyết, Ukraine đã có nhiều pháo 155mm hơn số đạn có thể bắn từ chúng. Tuy nhiên, việc sản xuất đạn dược là nút thắt chính.
Ukraine mong muốn có thêm đạn pháo 155mm, loại đạn được sử dụng cho pháo do phương Tây cung cấp. Sau trận chiến ở Kyiv, Ukraine đã cạn kiệt phần lớn kho dự trữ đạn 152mm được sử dụng bởi các khẩu pháo thời Liên Xô. Và do đạn 152mm đang bị thiếu hụt ở phương Tây nên Mỹ và các đồng minh châu Âu đã quyết định cung cấp hệ thống pháo 155mm để cho phép Ukraine lấy đạn từ kho dự trữ của phương Tây. Việc chuyển đổi hệ thống này đã tạo ra nhu cầu lớn về đạn 155mm của Ukraina mà phương Tây đang phải vật lộn để đáp ứng.
Đẩy nhanh quá trình sản xuất đạn dược là một trải nghiệm chậm chạp và đau đớn. Việc tăng cường sản xuất , tuyển dụng nhân viên mới và mua máy móc mới cần có thời gian. Ngành công nghiệp quốc phòng châu Âu gặp khó khăn trong việc đảm bảo nguồn tài chính cho việc mở rộng như vậy. Nhiều quốc gia thành viên không muốn cam kết thực hiện các hợp đồng giao hàng dài hạn cần thiết để mang lại cho các công ty quốc phòng nguồn thu nhập ổn định có thể đảm bảo nguồn tài chính cho các khoản đầu tư mới và dây truyền và quy mô nhà xưởng.
Vào tháng 3 năm 2023, Ủy ban Châu Âu cuối cùng đã chấp nhận thách thức và đề xuất kế hoạch cung cấp 1 triệu quả đạn pháo trong một năm. Nhưng sự chia rẽ chính trị về cách thực hiện kế hoạch đã sớm hạn chế khả năng đáp ứng mục tiêu đó . Vào tháng 7 năm 2023, EU đã phải phân bổ thêm 500 triệu euro để trợ cấp mở rộng sản xuất đạn pháo vì các doanh nghiệp gặp khó khăn trong việc đảm bảo tín dụng để mua nguyên liệu thô, máy móc và thiết bị sản xuất mới. Cơ quan Quốc phòng Châu Âu chỉ có thể ký các hợp đồng khung để mua đạn vào tháng 9 năm 2023 , phải mất 6-9 tháng để tạo ra 1 quả đạn pháo tiêu chuẩn 155 bao hồm đạn, ngòi nổ và thuốc phóng, một phần lớn là do bột cho thuốc phóng phải mất nhiều thời gian để được sản xuất và ổn định hợp chất của nó . Các nước EU không sản xuất đủ số lượng thuốc nổ và tiền chất hóa học nên các công ty quốc phòng cần phải nhập nguồn từ các nguồn ngoài EU ở các nước như Bosnia và Herzegovina và Albania là những nhà sản xuất lớn nhất trong số các nước mà EU có thể mua . Tất cả những điều này nói lên rằng đạn dược của EU kế hoạch sẽ mất thời gian để làm .
Và đạn pháo 155mm không phải là loại đạn duy nhất bị thiếu hụt. Súng cối 120mm đã trở thành loại súng bổ sung phổ biến rộng rãi cho pháo binh. Cối 120mm rất cần thiết trong Lực lượng Phòng vệ Lãnh thổ, lực lượng đang nắm giữ nhiều khu vực của mặt trận. bởi vì cối 120 rẻ , cơ động và dễ huấn luyện binh sĩ sử dụng nó , nên dễ hiểu cối 120mm tiêu tốn rất nhiều đạn dược.
Ukraine cũng vẫn sử dụng nhiều pháo 122mm và 152mm của Liên Xô, đạn được sản xuất tại Ba Lan, Cộng hòa Séc, Slovakia, Romania và Bulgaria. Bulgaria đã trở thành một trong những nhà cung cấp quan trọng nhất ngay từ đầu cuộc chiến, một phần vì nó có thể sử dụng kho dự trữ lớn đạn dược từ thời Hiệp ước Warsaw. Tên lửa Grad 122mm, hầu hết được nhập khẩu từ Pakistan, đã trở nên cực kỳ hiếm nhưng chúng vẫn là vũ khí rất hiệu quả trên diện tích rộng và yêu cầu đánh diện rộng không cần độ chính xác cao .
Tên lửa 227mm dành cho Hệ thống tên lửa phóng từ mặt đất cơ động cao GLMRS - M-270, M-142 HIMARS - cũng có cầu rất cao. Ukraine đã nhận được số lượng bệ phóng mà Mỹ có thể cung cấp đạn dược một cách bền vững. Vào tháng 11 năm 2022, Lockheed Martin và Rheinmetall đã ký hợp đồng xây dựng cơ sở sản xuất tên lửa ở châu Âu nhằm tăng cường sản xuất và đa dạng hóa nguồn cung. Nhà sản xuất tên lửa Diel của Đức chuẩn bị sản xuất loại đạn này. Tuy nhiên, việc mở rộng cơ sở sản xuất của Diehl đã bị đình trệ vì hội đồng địa phương không cho phép họ mua thêm đất. Điều này hạn chế khả năng mở rộng sản xuất IRIS-T và HIMARS của Diehl. Vì những lý do tương tự, Rheinmetall đã hủy bỏ nhà máy sản xuất đạn và thuốc súng .
Ukraine cũng chuẩn bị nhận hơn 100 xe tăng Leopard 1 và do đó sẽ trở thành quốc gia sử dụng chính đạn xe tăng 105mm. Nhưng các xe tăng hiện đại hơn của phương Tây hầu hết đã chuyển sang sử dụng pháo 120mm. Chỉ có Mỹ và Ý còn vận hành xe tăng hạng nhẹ sử dụng đạn tăng 105mm. Đức đã nối lại sản xuất đạn 105mm để đáp ứng nhu cầu dự kiến ở Ukraine. Nhu cầu về bộ dụng cụ rà phá bom mìn cũng tăng lên đáng kể kể từ khi bắt đầu cuộc phản công.
Cuối cùng, Ukraine cũng muốn có thêm bom chùm, đây là vấn đề nhạy cảm ở cả Mỹ và châu Âu. Đạn chùm của pháo binh có hiệu quả gấp khoảng 8 lần so với đạn pháo thông thường và do đó có khả năng làm giảm đáng kể lượng đạn mà Ukraine cần. Hoa Kỳ bắt đầu chuyển bom chùm đến Ukraine vào tháng 7 năm 2023. Cho đến nay, Ukraine đã sử dụng tên lửa hành trình ATACMS được trang bị bom chùm để tấn công hiệu quả vào các khu tập kết, sân bay và nơi tập trung pháo binh. Lệnh cấm bom, đạn chùm đã được hầu hết các quốc gia thành viên EU ký kết và phê chuẩn vào tháng 12 năm 2008, khi nhiều nước cho rằng một cuộc chiến tranh thông thường quy mô lớn khó có thể xảy ra. Trước những sự kiện ở Ukraine, EU nên xem xét lại quyết định của mình.
Phòng không
Phòng không cũng rất quan trọng. Vào đầu cuộc chiến , quân đội Ukraine ban đầu có hơn 30 khẩu đội S-300 và 11 khẩu đội hệ thống tên lửa đất đối không Buk-M1. Lực lượng không quân Ukraine có lực lượng phòng không mặt đất tầm trung và tầm xa nhiều hơn tất cả các nước thành viên EU cộng lại. Nhưng đạn cho các hệ thống này được sản xuất độc quyền ở Nga, vì vậy Ukraine hiện đã sử dụng hết phần lớn nguồn cung cấp tên lửa phòng không cũ của Liên Xô trước chiến tranh. Giờ đây, Ukraine phải dựa vào một số hệ thống phòng không của NATO , bao gồm ba khẩu đội Patriot của Mỹ, một khẩu đội SAMP/T của Pháp-Ý, bốn khẩu đội IRIS-T-SLM của Đức, bốn khẩu đội NASAMS của Mỹ-Na Uy và ba khẩu đội của Mỹ và MIM-23 Hawk. Kết quả là mật độ phòng không bao phủ các thành phố của Ukraine đã giảm xuống. Lực lượng không quân Ukraine đang cố gắng lấp đầy những khoảng trống này thông qua các cuộc tuần tra của máy bay chiến đấu , và thông tin tình báo của các máy bay cảnh báo sớm của Mỹ và Anh bay bên trong biên giới NATO và Phía Nam của Biển Đen .
Đẩy mạnh việc cung cấp các hệ thống phòng không không phải là điều dễ dàng. Đối với nhiều hệ thống do châu Âu sản xuất, đặc biệt là hệ thống SAMP/T của Pháp-Ý và hệ thống IRIS-T của Đức, việc sản xuất đạn tên lửa là nút thắt chính. Đức đã tạo ra sáng kiến Sky Shield của Châu Âu vào năm 2022 để kích thích nhiều đơn đặt hàng hơn cho các hệ thống Patriot và IRIS-T, từ đó sẽ tạo ra cơ hội kinh doanh tốt hơn để mở rộng sản xuất đạn dược. Nhưng trong khi chính phủ Đức ký hợp đồng vào tháng 10 năm 2022 thì hợp đồng của chính phủ cho phép MBDA Đức xây dựng dây chuyền sản xuất tên lửa Patriot chỉ được thống nhất vào cuối tháng 12 năm 2023 . Vào tháng 1 năm 2024, các công ty khác của NATO cũng đã ký hợp đồng cung cấp tên lửa phòng không. Nhưng những tên lửa đầu tiên sẽ chỉ sản xuất vào năm 2030 . Trong khi đó, hoạt động sản xuất tên lửa của Nga ngày càng mở rộng, trong khi nhu cầu quốc tế về Patriot vượt quá khả năng sản xuất. Mỹ có thể sẽ sớm phải giảm việc cung cấp Patriot cho Ukraine.
Pháp cũng có thể cung cấp hệ thống phòng không trên mặt đất MICA-VL, có thể bắn tên lửa không đối không MICA (mặc dù tầm bắn giảm khoảng 20 km) và do đó khai thác được kho vũ khí lớn hơn. Đức và Thụy Điển đã cung cấp các bệ phóng IRIS-T-SLS tầm ngắn vì những lý do tương tự: họ sử dụng phiên bản không đối không của tên lửa đó . Tầm bắn giảm xuống còn khoảng 12 km, nhưng họ có thể lấy đạn từ kho dự trữ lớn hơn của lực lượng không quân.
Phương Tây cũng hy vọng có thể chuyển đổi các bệ phóng tên lửa Buk-M1 của Ukraine để bắn loạt tên lửa không đối không AIM-7 Sparrow của phương Tây cũng như các biến thể Sea Sparrow trên tàu. Có rất nhiều tên lửa Sparrow và Sea Sparrow cũ trong kho vũ khí của lực lượng không quân và hải quân châu Âu. Việc sử dụng bệ phóng Buk sẽ giúp phương Tây không phải sản xuất thêm bệ phóng. Các bệ phóng Buk có tính cơ động và có khả năng hoạt động trên mọi địa hình, về mặt lý thuyết, chúng trở thành nền tảng tốt để hộ tống lực lượng cơ giới Ukraine và bảo vệ họ khỏi máy bay không người lái hoặc trực thăng bay cao và máy bay nằm ngoài tầm bắn của tên lửa phòng không vác vai. Nhưng quá trình chuyển đổi được gọi là chắp vá này đã đầy thách thức. Nó hoạt động trên lý thuyết , nhưng để nó hoạt động trong điều kiện tác chiến điện tử ở gần mặt trận thì khó khăn hơn vì nó dễ bị nhiễu bởi các nỗ lực tác chiến điện tử của Nga.
EU và Mỹ thậm chí còn có ít khả năng cung cấp cho Ukraine vũ khí đất đối không chiến thuật có thể hỗ trợ trực tiếp cho quân đội trên chiến trường. Vào năm 2022, Ukraine đã nhận được hai tổ hợp tên lửa Crotale từ Pháp, đây là hệ thống tên lửa đất đối không di động, gắn trên xe với tầm bắn lên tới 11 km và có khả năng hộ tống các lực lượng cơ giới Ukraine. Nhưng ngành công nghiệp quốc phòng Pháp sẽ cần phải tăng mạnh tỷ lệ sản xuất đạn tên lửa nếu hệ thống này muốn được phổ biến rộng rãi hơn trong lực lượng trên bộ Ukraine. Điều này Pháp chưa thể làm nổi , mặc dù nó rất tốt .
Có một vài lựa chọn thay thế khác. Mỹ đã gửi một số lượng lớn tên lửa Stinger tới Ukraine từ kho dự trữ, nhưng tên lửa đó không còn được sản xuất và việc tiếp tục sản xuất sẽ gặp khó khăn về mặt kỹ thuật. Ba Lan đã gửi tên lửa đất đối không tầm ngắn Piorun , mặc dù việc sử dụng tên lửa này của Ukraine đã dừng vì đã hết sạch tên lửa . Pháp đã chuyển giao tên lửa Mistral, số lượng sản xuất tăng từ 40 lên 60 tên lửa mỗi năm , nhưng nó vẫn là quá ít . Ở Ukraine, sản xuất trong một năm chỉ đủ dùng hơn một ngày. Hệ thống tên lửa RBS-70 của Thụy Điển hoạt động tốt, nhưng cả chính phủ Thụy Điển và Ukraine đều không cho biết có bao nhiêu bệ phóng hoặc tên lửa ở Ukraine hoặc trong kho của Thụy Điển. Nhìn chung, Ukraine hiện đang phải trả giá cho 30 năm chính sách mua sắm quốc phòng của châu Âu hạ thấp ưu tiên phòng không.
Tất cả các khoảng trống phòng không – cả ở mặt trận và ở các thành phố của Ukraine – phải được lấp đầy bằng các máy bay chiến đấu tuần tra. Ukraine bắt đầu yêu cầu F-16 vào tháng 1 năm 2023, nhưng chỉ đến tháng 8 năm 2023, Mỹ mới cho phép Hà Lan, Đan Mạch và Na Uy chuyển các biến thể F-16 . Đây có thể nói là con bài phòng không cuối cùng của Mỹ và EU . Ukraine phải đợi đến tháng 7 mới có thể sở hữu ít nhất 24 chiến F-16 blog 50/52 . Ukraine sẽ sử dụng những máy bay chiến đấu này với vai trò tương tự như lực lượng máy bay chiến đấu hiện tại của mình: chủ yếu là để phòng thủ trước lực lượng không quân Nga và đôi khi để hỗ trợ lực lượng mặt đất. Ukraine không có phi công, học thuyết, huấn luyện, vũ khí, căn cứ hoặc cơ cấu chỉ huy và kiểm soát để tiến hành các hoạt động không quân quy mô lớn nhằm giành ưu thế trên không và sau đó sử dụng ưu thế đó để làm suy giảm đáng kể năng lực mặt đất của Nga. Để tránh các cuộc tấn công bằng tên lửa của Nga hoặc hạn chế thiệt hại từ chúng, Ukraine sẽ tiếp tục vận hành máy bay của mình từ các căn cứ phân tán .
Ukraine cần máy bay chiến đấu của phương Tây trước hết vì Ukraine này cần thay thế những tổn thất không quân của mình. Hơn nữa, một số máy bay chiến đấu của phương Tây với radar, tổ hợp tác chiến điện tử và tên lửa hiện đại hơn các máy bay chiến đấu cũ kỹ thời Liên Xô có khả năng sống sót cao hơn nhiều khi thực hiện cùng nhiệm vụ mà các máy bay chiến đấu hiện tại của Ukraine đảm nhận. Những chiếc máy bay có khả năng sống sót cao hơn cũng sẽ bảo toàn được phi công, những người phi công này sẽ là nguồn lực rất khan hiếm trong một cuộc chiến lâu dài.
Ukraine bắt đầu yêu cầu F-16 vì họ tin rằng số lượng lớn chúng có thể sẵn có. Mỹ và nhiều nước châu Âu đang loại bỏ dần F-16 để chuyển sang sử dụng máy bay F-35 . F-16 không phù hợp với các điều kiện hoạt động ở Ukraine, đặc biệt là các đường băng hạ cánh ngắn của Ukraine. Thiết bị hạ cánh mỏng manh của F-16 không cho phép tiếp cận ở góc dốc và lượng không khí hút vào gần mặt đất nên dễ bị hút các mảnh vụn. F-16 nó không có dù hoặc thiết bị hãm khi hạ cánh ngắn và cần đường băng dài để cất cánh đầy tải. Chính vì điều này mà đã 9 tháng rồi mà Ukraine chưa nhận được số lượng lớn F-16 .
Mirage 2000 của Pháp thường hoạt động từ những đường băng ngắn ở Châu Phi. Grippen của Thụy Điển cũng được sản xuất để sử dụng phân tán trên các đường băng ngắn và không đẹp . Những chiếc Mirage 2000 đang được thay thế bởi Rafales và do đó có thể sẽ có sẵn cấp cho Ukraine . Grippen của Thụy Điển, ở phiên bản A và B, cũng có thể có sẵn từ kho Thụy Điển vì chúng đang được thay thế bằng phiên bản E/F mới hơn. Ukraine sẽ không muốn vận hành hai loại máy bay chiến đấu khác nhau trong chiến tranh, nhưng cả Mirage 2000 và Grippen A/B đều nên được coi là phương án dự phòng nếu kế hoạch F-16 không về với số lượng đủ lớn ít nhất là 64 chiếc .
Vũ khí được gửi cùng với máy bay cũng quan trọng như bản thân máy bay. Chiến đấu không đối không hiện đại hầu như chỉ được tiến hành ngoài tầm nhìn. Để cạnh tranh với máy bay Nga, máy bay Ukraine ít nhất cần được trang bị tên lửa không đối không AIM-120D AMRAAM hoặc MICA-ER, cả hai loại này đều có khả năng bắn và quên. Và với lợi thế về tầm bắn của tên lửa không đối không Nga, chỉ có việc cung cấp tên lửa không đối không Meteor của châu Âu mới có thể đưa cuộc chiến trở nên cân bằng. Meteors sẽ yêu cầu các đối tác của Ukraine cung cấp các mẫu F-16 mới hơn hoặc các biến thể từ Hà Lan, Đan Mạch và Na Uy phải trải qua quá trình hiện đại hóa sâu rộng ít nhất là bản F-16 50/52 .

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét