Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2025

Palestine có đáng thương ??


Tôi nói nếu trên thế giới này có 1 dân tộc, 1 cộng đồng người mà tráo trở , lật mặt và tham lam vô độ thì người Palestine số 2 , không ai là số 1 . 


Ngoài đi xin ăn của quốc tế ra thì cái hơn duy nhất của người Palestine là đẻ nhiều hơn người Israel, lịch sử cận đại không có 1 cái đóng góp nào cho sự tiến bộ nhân loại gọi tên Palestine. 


Khu vực bờ tây dải GAZA , nơi Israel xây khu định cư lâu nay, người Palestine ở đây có 1 cuộc sống no đủ và an ninh , nó trái ngược hoàn toàn với GAZA khi 15 năm qua Israel cho họ tự do bầu cử, và cái giá cho sự tự do này là dân Palestine ở gaza nuôi dưỡng các mầm mống Hamal, 1 loại khủng bố mặc áo dân thường . 1 con chó không xích của Iran.


Tôi nói luôn rõ ràng 1 điều mà những người ủng hộ Palestine phải nhớ : Không có quốc gia nào là Palestine cả. Không có , nhắc lại là không có .


Tôi nói luôn người Palestine là dạng người tham lam vô độ , lá mặt lá trái , phản bội ân nhân và cực kỳ bẩn tính. Cứ cãi thoải mái đi tôi chứng minh ngay bây giờ.


Palestine có truyền thống chạy đến nước nào là làm loạn ở nước đấy.


Người Palestine di dân vào đất Jordan để mong được bảo vệ, vua Jordan chơi đẹp cho hẳn 1/2 ghế quốc hội dù dân Palestine  chỉ chiếm 1/5; ở nhờ nhưng vẫn khủng bố vào Israel, Israel điên tiết đem quân sang đánh, vua Jordan đem quân cứu Arafat.


Nhưng được 1 thời gian lớn mạnh rồi thì muốn lật đổ vua Hussein, ám sát vua Hussein 2 lần (nhưng không thành công), sau đó ám sát thủ tướng Jordan (thành công).


Sau khi bị đuổi khỏi Jordan thì di chuyển sang Liban, "góp công" lớn gây ra nội chiến Liban chết hàng trăm ngàn người, rồi gây ra vụ thảm sát Munich,...


Lại nói đến Kuwait, đất nước này cho 1 lượng lớn dân Palestine tị nạn, nuôi ăn từng bữa. Nhưng khi quân đội Iraq tràn sang xâm lược, toàn bộ dân Palestine ở Kuwait tràn ra đường vẫy cờ , chào đón quân xâm lược Iraq  

, trong khi chính Kuwait đang là lnhà nước bảo trợ, cưu mang họ .Tôi hỏi cái đám dân Palestine là cái loại gì ? 



Ai Cập khiếp vía khi chút nữa thì mất nước, nội chiến  khi người Palestine tị nạn ở đây đòi có chán trong chính phủ .


Liên hợp quốc cắt đất cho không chịu, trong khi Israel được chia phần đất xấu hơn với toàn là xa mạc .Lúc có trọng tài chia đất thì không chịu, kéo bè cánh tưởng ăn tươi nuốt sống Israel,  diệt chủng israel , giờ đánh không lại thì cào mặt ăn vạ, cái loại  dân tộc như Palestine đó không đáng để tồn tại .


Người Palestine mang quốc tịch Do thái (từ thời chiến tranh giành độc lập của Israel) được hưởng quyền công dân bình đẳng như mọi công dân Do thái khác. Sướng hơn nữa là ko cần phải thực hiện nghĩa vụ quân sự, nếu muốn. Bất chất những điều đó , người Palestine luôn dậy con em mìn rằng phải gi.ết người Israel đến không còn người nào . 1 loại ác cảm mang tính truyền thống khổn khổ , khốn nạn.


Vấn đề ở đây rất đơn giản. Từ thời đế chế Otoman chỉ có 2 cộng đồng dân tộc lớn là Do thái và Arab sống cạnh nhau ở vùng đất này. Trong Thế chiến I, người Anh muốn lợi dụng tiềm lực và sức ảnh hưởng của người Do Thái để hất cẳng người Thổ nên hứa cho họ một nhà nước. Đạt được mục đích rồi thì người Anh nuốt lời. Nhưng người Do Thái thì ko quên nên họ di cư ồ ạt về đất Thánh để đấu tranh đòi nhà nước của họ.


Từ xa xưa đây là vùng đất chó ăn đá, gà ăn sỏi, đất đai trồng trọt rất ít, chỉ toàn hoang mạc, đầm lầy, đất nhiễm mặn. Nên sinh kế chính của cư dân Arab là chăn thả gia súc và đi ăn cướp. Ăn cướp của khách hành hương và ăn cướp lẫn nhau. Bởi thế nên ý thức cộng đồng của họ chưa bao giờ vượt quá tầm bộ lạc để trở thành ý thức quốc gia và quan niệm mắt đền mắt răng đền răng ăn sâu vào tâm thức cư dân từ thế hệ này sang thế hệ khác.


Người Do thái di cư đến đây ko lấy cái gì ko thuộc về mình. Bởi đất của vùng này hoang hóa và cằn cỗi nên di dân mua được với giá rẻ, sau đó nhờ tiền và nông cụ đầu tư từ Tổ chức phục quốc + sức lao động mà canh tác. Ngay cả như thế, trong một thời kì dài, chỉ 1/10 người di cư trụ lại được, và sau rất nhiều thử nghiệm, các cộng đồng kibbutz - một hình thức hợp tác xã Do thái - mới ra đời.


Ban đầu 2 cộng đồng chung sống hòa thuận với nhau, người Arab ngày chỉ ngồi rung đùi hút thuốc, cắt đất hoang hóa bán ăn dần. Nhưng với những biến động chính trị ở Châu Âu khiến lượng người di cư tràn về nhanh và nhiều cộng với năng suất canh tác của người Do thái tăng vọt, trong khi quỹ đất bán ngày càng teo tóp, xung đột bắt đầu nảy sinh. Một đằng coi thường bọn ham ăn lười làm, còn đằng kia ghen tị với sự sung túc của người Israel mới di cư tới.  Thế là ông Arab bắt đầu giở trò truyền thống của dân du mục, ăn cướp. Thế là đụng độ bắt đầu xảy ra và truyền thống mắt đền mắt răng đền răng cuốn cả 2 bên vào cái vòng luẩn quẩn.


Bọn Anh can gián mãi cũng đâm ra mệt mỏi. Lợi ích thì ít mà suốt ngày phải can 2 thằng đánh nhau, vừa phải ăn đạn lạc vừa phải nghe chửi. Thế là Anh quyết định kéo quần bỏ chạy, bỏ lại quyền Ủy trị cho Liên Hiệp Quốc. LHQ bảo thế thì chia làm 2 quốc gia theo hiện trạng 2 bên đang chiếm giữ. Ông Israel thấy đất mình ko bằng 1/10 ông Arab nên mới nài xin thêm cái sa mạc Negev vốn ko có sự sống. Được chấp nhận rồi thì ông tuyên bố thành lập nhà nước. Tất cả các nước Arab xung quanh ko chấp nhận, ùa nhau tấn công hội đồng nhưng thua ngược, ko những ko diệt hết người Do thái, cướp hết đất của họ mà còn bị mất kha khá đất của mình.


Thua nhưng ko phục. Theo đúng truyền thống mắt đền mắt, răng đền răng, bọn Arab tiếp tục đặt cửa tố lên cao, nhưng càng tố càng thua, càng đánh càng âm vốn. Đến tận năm 2024 vẫn cứ tiếp tục như thế.


Đạo lí ở đây là gì. Anh ko thể cậy khỏe, cậy lớn vác dao sang nhà hàng xóm giết người, cướp đất được. Vì luật pháp ko cho phép. Và khi anh tuyên bố ko thừa nhận luật pháp nào ngoài sức mạnh bản thân thì anh phải chấp nhận đối phương hành xử với anh đúng như thế. Chứ ko thể có chuyện anh cướp giết ko được thì quay về nhà kêu xí xóa rồi mai lại sang cướp giết tiếp. Ở đây, người Do thái ko có làm gì sai. Họ ko thể tồn tại chỉ bằng cách trụ lại trên một mẩu đất con con rồi cứ đứng đấy chống cự hết lần này đến lần khác một kẻ thù đông và hung hãn hơn gấp bội. Chỉ có 1 con đường, tước đoạt đất đai của người Arab thua trận và qua đó tước đoạt nguồn sức mạnh và không gian phát triển của kẻ thù. Ta lớn lên, địch bé đi. Ta mạnh lên, địch yếu đi. Ngoài ra, ko còn cách thức nào khác.


Thực tế đã chứng minh người Do thái có thể nhượng bộ bằng công thức đổi đất lấy hòa bình, đó là trường hợp dải Gaza 2005, bán đảo Sinai 1982. Một thành công, một thất bại. Nhưng thực tế cũng cho thấy người Palestine ko chịu nhượng bộ gì hết. Họ ko thừa nhận quyền tồn tại của người Israel và mong muốn duy nhất là chiếm giữ tất cả đất đai của người Israel như slogan chính trị mà họ theo đuổi: "From the river to the sea, Palestine will be free"


Người Palestine cực kỳ tham lam và hiếu chiến , bản chất bộ lạc luôn tồn tại cho dù họ có tiếp xúc với nền văn minh sâu sắc thế nào đi nữa . Ít nhất 5 lần Israel đồng ý để họ thành lập một nhà nước với điều kiện thừa nhận quyền tồn tại của nhà nước Israel. Cả 5 lần người Palestine đều từ chối


Với một kẻ thù quyết tâm giết và cướp đất mình thì người Israel có thể làm gì hơn?


Năm 1947 trọng tài LHQ nó chia đất rồi, nếu bọn Ả Rập- Palestin thấy ko công bằng sao ko đưa ra một giải pháp chia đất khác. Trừ khi không có phương án nào khác thì mới chọn chiến tranh. Bọn Ả Rập cậy đông, tin rằng chắc thắng nên chọn luôn phương án chiến tranh, bọn nó tham, âm mưu muốn diệt toàn bộ Israel. Chính bọn Ả Rập mới phải chịu trách nhiệm về tình trạng xung đột. Đến năm 1967 bọn Ả Rập lại gây chiến, cũng với mục tiêu cũ là diệt Israel. Những cuộc chiến toàn do bọn Ả Rập gây ra, cũng cần hiểu rằng bọn Ả Rập Palestine tham gia vào. Israel ko tham gia vào chiến dịch tiêu diệt, trong khi bọn Ả Rập muốn Israel phải bị tiêu diệt. Vậy là thằng nào gây bất ổn ở trung đông ?


Sau các cuộc chiến thì thì đất Israel càng to, kết quả của tự vệ, ko phải xâm chiếm. Ko thể so sánh với bọn Nga đi xâm chiếm lập vùng đệm được. Thậm chí đến năm 1949 thì công ước Geneve lần thứ 4 mới quy định cấm tiến hành chiến tranh để chiếm lãnh thổ. Bên phòng thủ được phép giữ lãnh thổ cho tới khi an ninh được đảm bảo. Bán đảo Sinai được trả lại cho Ai Cập sau khi đạt thỏa thuận hòa bình. Còn cao nguyên Golan vẫn giữ vì ko đạt dc thỏa thuận hòa bình với Syria. Cao nguyên này trước đó vốn được dùng để quấy rối Israel. 


ISRAEL từ khi lập quốc đến nay đều thực hiện các cuộc chiến tranh phòng thủ . Chiến tranh phòng thủ không phải là bất hợp pháp nên giành được lãnh thổ từ cuộc chiến ko phải là bất hợp pháp, cũng là để đảm bảo quyền lợi của bên phòng thủ. Việc quân xâm lược ko bị trừng phạt gì sau thất bại có thể là động lực dẫn tới cuộc chiến tiếp theo, Palestine và đám Ả Rập trên bản đảo Sinai kêu ca cái lol 😏😏.


Điều 2, Khoản 4 của Công ước Geneva về bảo hộ thường dân trong chiến tranh (1949):


Điều 2 - Phạm vi bảo vệ


Khoản 4


Các bên trong cuộc xung đột không được tiến hành ,hành vi nào với mục đích là thụ động, trực tiếp hoặc gián tiếp, để tiến hành chiến tranh để chiếm lãnh thổ của một bên khác, cũng như các biện pháp nào khác có tính chất tương tự.


Bên phòng thủ được phép giữ lãnh thổ cho tới khi an ninh được đảm bảo. Israel được phép giữ lại lãnh thổ của kẻ thù xâm lược mình đến khi nào an ninh được đảm bảo . Đây là luật quốc tế. Các con giời kêu cái CC ấy. 


Palestine  từng được chia đất nhưng không chịu, đòi hết 100%, không công nhận nhà nước Do Thái, kéo bè cánh muốn tận diệt Do thái cơ. Israel từng chiếm đóng Gaza gần 40 chục năm , họ chán họtrả lại cho Palestine đó, nó cần yên ổn làm ăn chứ nó cần gì mấy miếng đất hỗn loạn. Vậy mà Palestine vẫn cấu kết với đám Hamat , khủng bố nhà nước Israel ( năm ngoái )


Các ông công nhận quyền đấu tranh của Palestine nhưng sao các ông không công nhận quyền được sống, quyền tự vệ của người Do thái vậy?


Đám palestine, đám Iran - Ả Rập liên tục từ chối quyền hợp pháp của 1 nhà nước Israel độc lập , năm ngoái Iran phá hoại tiến trình đàm phán ở Ả Rập Xê Út tiến tới công nhận Israel là 1 quốc gia độc lập, tôi hỏi thật ,cái đám Palestine muốn Israel thế nào mới chịu ? 


1 dân tộc  như Palestine chỉ ăn với đẻ , năm nào cũng đi xin viện trợ từ phương tây , nhưng liên tục bài xích phương tây, gọi là quỷ sứ, so với Israel- 1 đất nước dân số chưa tới 10 triệu , nền kinh tế và khoa học kỹ thuật mạnh nhất , 1 nhà nước dân chủ , tiến bộ nhất .1 đất nước ở sa mạc nhưng bắt sa mạc phải nở hoa thì đám mọi bên cạnh không có tư cách phê phán . Palestine là lại bộ lạc đống nghĩa chứ nó không phải 1 cộng đồng mang trong mình sự tiến bộ trong tư duy, 1 lọi ăn bám lịch sử , 1 loại bản tính bẩn thỉu, xấu xa của thói ghen ăn tức ở.

2 nhận xét:

Israel không được phép nương tay.

  Tôi không có thói quen quy chụp tôn giáo này tàn ác, dân tộc kia ngu muội. Ta được học tư duy biện chứng, được dạy biến đổi về lượng-chất....