Chiến lược tầm nhìn thế kỷ của danh tướng Douglas MacArthur và bộ óc siêu phàm của John Foster Dulles.
Khi thế chiến thứ 2 kết thúc. Chiến thắng dành cho Mỹ và các lực lượng đồng minh đã được khẳng định. Các nhà hoạch định quân sự Mỹ đã " ngạo mạn " mà nói rằng :
" 3/4 trái đất được bao phủ bởi nước và đại dương, 85% dân số thế giới và các khu vực phồn vinh nhất thế giới là nằm dọc các bờ biển, Mỹ phải kiên quyết khống chế được các đảo, vùng nước tiếp giáp với lãnh thổ của Kẻ thù, khống chế các tuyến hải trình trên biển từ đó có thể khống chế được 3/4 trái đất "
Nhưng các tướng không quân Mỹ lại có sự ngạo mạn hơn thế, họ nói rằng :
" Trái đất được bao phủ bởi không khí, Không Quân Mỹ cần duy trì về quyền tiếp cận bằng không quân và các lực lượng không quân hải quân ở bất kỳ đâu trên địa cầu. Sức mạnh hàng không sẽ giúp mỹ khống chế toàn bộ trái đất đến tận thượng tầng khí quyển, ngăn chặn và dành chiến thắng cho các lực lượng khác của quân đội Mỹ trong khoảng thời gian ngắn "
Tất nhiên họ không nói sai cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhưng để làm được vậy thì cần phải có điều kiện tiên quyết về thế trận địa lý mang tính áp đảo chiến lược, từ đó tạo nên nền tảng của việc thu phóng sức mạnh của các lực lượng quân sự Mỹ.
Khu vực Tây - Nam của Thái Bình Dương từ lâu đã là 1 khu vực vô cùng chiến lược đối với các chính sách đối ngoại của Mỹ, nó là nền tảng cho Mỹ phát huy ưu thế về thế trận răn đe quân sự với các đối thủ trên khu vực chủ chốt, an ninh bờ tây nước Mỹ là ở Tây thái Bình Dương.
John Foster Dulles là ai ?
Ông ta là 1 trong những bộ óc tinh tường nhất của Mỹ trong những năm chiến tranh lạnh. Ông ta là 1 trong những công thần, 1 trong những người tạo ra nền móng của Liên Minh Quân Sự Bắc Đại Tây Dương và là cha đẻ của Tổ chức Hiệp ước Đông Nam Á, một liên minh phòng thủ chống lại Cộng sản giữa Mỹ và một số quốc gia ở Châu Á và gần Đông Nam Á. Ông ta quan trọng đến mức là nhân chứng tham gia hầu như tất cả các hội nghị quan trọng nhất của thế giới như hội nghị tái thiết Châu u hay các sáng kiến về việc Đức đền bù chiến tranh trong thế chiến 2.
Còn Douglas MacArthur là ai ?
Ông ta là tư lệnh tối cao các lực lượng đồng minh ở chiến trường Thái Bình Dương. Là 1 nhà chính trị kiệt xuất, Người tạo ra hiến pháp của Nhật Bản, giúp đất nước này hóa rồng sau khi thua trận trong chiến tranh thế giới thứ 2.
Vì sao tôi nhắc đến 2 người quan trọng này ? Bởi vì chính 2 người này tạo nên chiến lược " Chuỗi Đảo " của Mỹ ở khu vực Tây Thái Bình Dương. Là nền tảng 100 năm của Mỹ trong chính sách đối ngoại Của Mỹ ở Châu Á - Thái Bình Dương.Đây là chiến lược tuyệt đối quan trọng của Mỹ trong thế kỷ 21.
Các chuỗi đảo ở phía Tây Thái Bình Dương là đặc điểm địa lý hàng hải đóng vai trò hết sức quan trọng về mặt chiến lược vốn thay đổi theo thời gian. Các cường quốc khác nhau đã diễn giải, và lại tái diễn giải và tái định nghĩa lại giá trị của các chuỗi đảo này, về vai trò mà chúng có thể có trong tổng thể chiến lược quốc phòng quốc gia.
Nước Đức có lẽ là quốc gia đầu tiên phân tích các giá trị chiến lược của các hòn đảo Thái Bình Dương. Giành được quần đảo Miriana và Carolina từ Tây Ban Nha sau chiến tranh Mỹ-Tây Ban Nha năm 1898. Theo thiếu tướng Karl Ernst Haushofer ( ông ta là cái đầu của đế chế thứ 3 ) ông ta nhận định rằng Vòng cung đảo gần bờ mà ông đặt trong khu vực Thái Bình Dương-Ấn Độ Dương sẽ đóng vai trò như một tấm màn bảo vệ che chắn cho các cường quốc lục địa như Ấn Độ hay Trung Quốc.
Tới lượt Nhật Bản, vốn đã trở thành một cường quốc hải dương vào giai đoạn bước sang thế kỷ 20, đã có thể đánh bại hải quân Trung Quốc và chiếm giữ Đài Loan vào năm 1895. Sức mạnh hải quân gia tăng khiến Tokyo tập trung tìm hiểu giá trị chiến lược mà các đảo và quần đảo ở phía Tây Thái Bình Dương mang lại. Một lực lượng viễn chinh Nhật Bản trong Thế chiến thứ nhất đã giành quyền kiểm soát một số đảo trong quần đảo Micronesia từ tay Đế quốc Đức. Các đảo này không chỉ là những viên đá đầu tiên trong chiến lược hướng nam của Nhật lúc đó, tập trung vào khai thác tài nguyên kinh tế và khoáng sản của Đông Nam Á, mà còn đóng vai trò như một vùng đệm chiến lược. Kiểm soát quần đảo Micronesia (bao gồm các đảo Mariana, Marshall và Caroline bao gồm Palau) sẽ tạo nên một bức “hàng rào” ngăn chặn khả năng Mỹ có thể sử dụng các căn cứ của mình tại Guam hay Philippines để đe doạ Nhật Bản trong tương lai.
Lo lắng của Nhật Bản lặp lại chính lo lắng của Mỹ rằng Nhật Bản sẽ cố gắng kiểm soát một phần chuỗi đảo, vốn là một trong những nguyên nhân dẫn tới chiến tranh Mỹ-Tây Ban Nha. Vào những năm 1910, các chiến lược gia quân sự Mỹ nghi ngờ rằng một ngày nào đó Nhật Bản sẽ đe dọa đảo Guam và quần đảo Philippines. Thiếu tá Earl Hancock thuộc lực lượng thuỷ quân lục chiến, một trong những chiến lược gia chiến tranh đổ bộ đầu tiên, đã chú ý tới các đảo do Nhật Bản chiếm hữu vào thời điểm đó và cho rằng đó là những tiền đồn cần thiết giúp Tokyo phong toả toàn bộ các tuyến đường biển qua Thái Bình Dương trên một khoảng cách trải dài 2.300 dặm. Qua đó ông ta cho rằng hải quân Mỹ nên chiếm giữ các nhóm đảo này và thiết lập các căn cứ tiền phương giúp duy trì hoạt động tác chiến xa hơn ở khu vực. ông ta đặc biệt lưu tâm đến việc chiếm giữ đảo Guam.
Trong suốt chiến tranh Thái Bình Dương, như những gì mà Earl Hancock đã tiên đoán, hải quân Mỹ đã phải cố gắng giữ vững những cụm đảo mà mình đã chiếm hữu và đồng thời xâm nhập vào các chuỗi đảo mà Nhật Bản đang kiểm soát. Ông ta tin rằng kiểm soát được Đài Loan giúp Mỹ khép nút thắt cổ chai khu vực Biển Đông trong suốt Thế chiến thứ 2, đe doạ các tuyến hàng hải quan trọng của Nhật Bản, qua đó cắt đứt nguồn cung dầu mỏ và khoáng sản của Nhật. Điều này đã phần nào định hình nên chiến thắng của cuộc chiến tranh Thái Bình Dương.
Chiến thắng trong chiến tranh Thái Bình Dương, giúp các chiến lược gia của Mỹ bắt đầu phân tích giá trị chiến lược của các chuỗi đảo đặt trong bối cảnh Chiến tranh lạnh. Chính trong thời gian này các khái niệm chính thức có liên quan tới các chuỗi đảo được phát triển và định nghĩa một cách rõ ràng. Chiến lược của Mỹ xoay quanh nghiên cứu của Cơ quan Tham mưu hỗn hợp vào năm 1948 nhằm thiết lập một vành đai phòng thủ chạy từ quần đảo Aleutian, xuống Nhật Bản, qua Đài Loan và Philippines.
Lúc này John Foster Dulles đã cho thấy cái tầm nhìn vượt thời gian của mình :
Mục tiêu chính của học thuyết Chuỗi Đảo là Liên Xô, tuy nhiên, các mục tiêu bổ sung cũng bao gồm Trung Quốc và Việt Nam trong những năm chiến tranh lạnh. Sau khi Liên Xô sụp đổ vào năm 1991, Trung Quốc nhanh chóng trở thành mục tiêu chính của học thuyết.
John Foster Dulles đã xây dựng học thiết Chuỗi Đảo với 3 lớp chính.
Chuỗi đảo đầu tiên bắt đầu tại quần đảo Kuril, và kết thúc ở Borneo và phần phía bắc của Philippines. Đây là chuỗi đầu tiên ngăn chặn các nước xã hội chủ nghĩa thân cận với Liên Xô, sau khi Liên Xô sụp đổ thì chuỗi đó tập trung vào Trung Quốc. Phần quan trọng của chuỗi đầu tiên là Đài Loan.
Bởi vì chuỗi đảo được xây dựng từ một loạt các vùng đất, nó còn được gọi là tàu sân bay không thể chìm, một ví dụ của đảo Đài Loan. Đảo Đài Loan trong chiến lược Chuỗi đảo Thứ 1 nằm ở vị trí chiến lược mà từ đó là bàn đạp cho Mỹ và đồng minh xuất phát các hạm đội và là tiền đồn vô cùng quan trọng để đặt các trạm radar trinh sát toàn bộ khu vực bờ biển trung quốc và Việt Nam.
Chuỗi đảo thứ hai có thể có hai cách giải thích khác nhau, nhưng cách thường được sử dụng nhiều nhất là chuỗi đảo từ quần đảo Ogasawara và quần đảo Volcano của Nhật Bản đến quần đảo Mariana là lãnh thổ hải ngoại của Mỹ.
Vì nó nằm ở phần giữa của Thái Bình Dương, nó hoạt động như một tuyến phòng thủ chiến lược thứ hai của Mỹ.
Chuỗi đảo thứ ba là phần cuối cùng của chiến lược. Chuỗi đảo bắt đầu tại quần đảo Aleutian, và kết thúc ở châu Đại Dương. Phần quan trọng của chuỗi đảo thứ ba sẽ là vị trí quần đảo Hawaii của Mỹ.
Với tìm nhìn đã được định hình từ những năm 1945 khi Mỹ chú ý đến khu vực Đông Nam Á và Việt Nam. Quả thật đây là cái nhìn xuyên thời gian của John Foster Dulles.
Đối với Tướng Douglas MacArthur, ông ta lại cụ thể hóa, nâng tầm nhìn lên 1 mức độ sẵn sàng cao nhất của các lực lượng quân sự của Mỹ.
Tướng Douglas MacArthur đóng vai trò quan trọng trong việc định hình các đặc trưng địa chính trị quan trọng của các chuỗi đảo trong suốt thời kỳ đầu Chiến tranh lạnh. Ông ta cho rằng Mỹ cần phải thiết lập một lực lượng tấn công chạy dọc theo khu vực đường chữ U kéo dài từ quần đảo Aleutian, qua đảo Midway qua sân bay quân sự Clark ở Philippines và đặc biệt là Okinawa . MacArthur mô tả Đài Loan như một tàu sân bay và căn cứ tàu ngầm không bao giờ chìm nhằm phục vụ chiến lược tấn công của các lực lượng đồng minh tại Okinawa và Philippines.
Cơ bản chiến lược của Tướng Douglas MacArthur là đối mặt và kìm hãm khả năng điều động sức mạnh của Hạm Đội Thái Bình Dương của Liên Xô.
Hiện tại chiến lược chuỗi đảo đang được Mỹ xây dựng theo lối hiện đại mới dựa trên các tiến bộ của các phương thức tấn công tầm xa mới Nhất.
Giá trị địa chính trị thực chất của các chuỗi đảo phía Tây Thái Bình Dương đã được thể hiện qua vô số các đánh giá chiến lược của nhiều cường quốc. Các loại vũ khí, hỗ trợ đi kèm chỉ có thể phát huy năng lực tác chiến hiệu quả nếu được đặt tại các căn cứ phù hợp trên mặt đất. Từ các căn cứ như vậy, tác chiến sẽ hiệu quả, được duy trì tốt hơn với chi phí chấp nhận được. Tốc độ và cường độ của chiến tranh hiện đại đòi hỏi các lực lượng quân đội phải vượt qua được rào cản về khoảng cách. Triển khai các loại tài sản quân sự của quốc gia, hay ít nhất là duy trì sự hiện diện ở khu vực là một lựa chọn không thể thay thế. Cần phải lưu ý rằng, với một đại dương rộng lớn như Thái Bình Dương, chỉ có khoảng 20 hòn đảo có diện tích lớn hơn 10,000 cây số vuông. Ở phía nam Thái Bình Dương, tổng diện tích đất liền chỉ vào khoảng hơn 550,000 km vuông mà thôi.
Đối với các học thuyết sử dụng sức mạnh cứng và chiến thuật ngăn chặn tích cực từ xa của Mỹ, thì vị trí địa lý đóng vai trò tiên quyết. Là thành phần quan trọng nhất để Mỹ tạo ra thế trận răn đe tích cực và hiệu quả.
Sự phát triển mạnh mẽ của khoa học công nghệ hiện nay khiến cho giá trị chiến lược của các chuỗi đảo thay đổi nhanh chóng. Sự ra đời của các hệ thống vũ khí tầm xa hiện đại như máy bay, tên lửa chống hạm, tên lửa đối đất, tàu ngầm tiến công thông thường cũng như các hệ thống vũ khí phòng thủ,tên lửa phòng không tầm xa đã thay đổi cục diện chiến lược. Các vũ khí mới này đã gia tăng một cách đáng kinh ngạc tầm bắn của các hệ thống phòng thủ bờ biển so với tàu chiến, một lợi thế mà Trung Quốc đang tận dụng có hệ thống và không ngừng hoàn thiện. Trung Quốc là quốc gia duy nhất sở hữu những tên lửa đạn đạo tầm trung với nhiều biến thể nhất đạt tầm bắn 3000 đến 5.500km.
Các hệ thống vũ khí mới này, đặt trong bối cảnh Trung Quốc ráo riết bồi đắp các đảo nhân tạo mới trên Biển Đông cho thấy rõ tầm quan trọng chiến lược của hệ thống chuỗi đảo dọc Tây Thái Bình Dương. Đây là một ví dụ chưa từng có trong lịch sử về việc một quốc gia cố gắng thay đổi thực tế địa lý bất lợi thành có lợi cho mình. Bắc Kinh đang thiết lập nên một chuỗi đảo mới nhằm phủ đầu các mối đe doạ tới chủ quyền của Trung Quốc. Có thể thấy rằng, các chiến lược gia Trung Quốc vẫn sẽ tiếp tục đặt các chuỗi đảo vào trọng tâm hoạch định của mình ở tương lai.
Năm 1973 Trung Quốc và Mỹ có quan hệ nồng ấm hơn vì những xích mích giữa Trung Quốc và Nga đang ở thời điểm căng thẳng. Trong thời điểm đó Trung Quốc đã tiếp cận được với học thuyết chuỗi đảo của Mỹ trong chiến tranh lạnh. Hiện tại Trung Quốc vẫn dùng và áp dụng những cơ sở cơ bản của Mỹ đối với chiến lược chuỗi đảo. Trung Quốc có những luận điểm mang tính chiến lược khi dựa trên học thuyết này của Mỹ.
Các chiến lược gia Trung Quốc thường tham khảo các quan điểm của Mỹ từ thế kỷ 20 để xây dựng nên chiến lược của riêng mình. Nhiều nguồn tham khảo Trung Quốc dẫn lại các tuyên bố từ thời Chiến tranh lạnh nói đến sự cần thiết phải thiết lập vành đai phòng thủ được đề xuất bởi MacArthur.
Trung Quốc cho rằng Mỹ thiết lập các chuỗi đảo nhằm mục tiêu hạn chế khả năng bành trướng sức mạnh hải quân cũng như khả năng tự do hoạt động của Trung Quốc khắp vùng phía Tây Thái Bình Dương. Điều này đe doạ trực tiếp tới an ninh hàng hải của Trung Quốc. Cái này rất rõ ràng Trung Quốc nhìn nhận là chính xác. Trung Quốc nhận định đích danh rằng các chuỗi đảo sẽ đóng vai trò là bàn đạp cho quân đội Mỹ thực hiện các chiến dịch quân sự tại những khu vực Trung Quốc đang đòi hỏi chủ quyền. Và đảo Guam là một vị trí chiến lược để từ đó Mỹ có thể ngay lập tức triển khai máy bay hoặc tàu ngầm với mục tiêu thiết lập sự áp đảo trên chiến trường.
Guam là 1 vùng lãnh thổ hải ngoại của Mỹ chưa sát nhập. Đây là hòn đảo có thể nói là tối quan trọng trong các hoạch định chiến lược của Hải Quân và Không Quân Mỹ, vai trò của nó là không thay thế được.
Được Mỹ mệnh danh là Hòn đảo giữa hư không,đảo Guam có vị trí trung tâm trong chuỗi đảo thứ 2.
Trong vài thế kỷ qua, Guam đã bị quân đội của các cường quốc từ Tây Ban Nha đến Đức, Nhật Bản rồi Mỹ chiếm đóng. Sự thống trị quân sự liên tục này có thể một phần do địa lý và vị trí độc đáo của hòn đảo. Đây là hòn đảo lớn nhất ở Micronesia và là hòn đảo cao nhất trong vùng lân cận, có một số bến cảng an toàn và nhiều sân bay, khiến nó trở thành một căn cứ chiến lược quân sự quan trọng.
Ngày 8-12-1941, Nhật Bản xâm chiếm Guam, chỉ vài ngày sau khi tấn công Trân Châu Cảng. Vào thời điểm đó, có khoảng 700 người bảo vệ hòn đảo này và có rất ít các công sự quân sự khác ở đây. Sau khi quân đội Mỹ rút lui, quân đội Nhật đã chiếm chiếm giữ nó hơn 2 năm.
Sau đó, các lực lượng Mỹ đã đưa ra kế hoạch với nhiều bước đi phức tạp để thu thập các hòn đảo ở Thái Bình Dương, trong đó có Guam. Kế hoạch này lần đầu tiên được đưa ra vào tháng 1-1944.
Hiện tại đảo Guam cách các mục tiêu và các sân bay của Nhật, Philippines, đài loan không quá 6 giờ bay, nó cách Seoul 3.200km về phía tây bắc, Tokyo 2.400km về phía bắc và Đài Loan 2.700km về phía tây.
Có 2 căn cứ quân sự chính trên Guam: Căn cứ không quân Andersen ở phía bắc và căn cứ hải quân Guam ở phía nam. Căn cứ hải quân tại đây sở hữu 4 tàu hạt nhân tấn công nhanh chạy bằng năng lượng hạt nhân và hai tàu hỗ trợ tàu ngầm.
Căn cứ không quân Andersen có một phi đoàn trực thăng hải quân và các oanh tạc cơ không quân được luân chuyển đưa sang Guam từ lục địa Mỹ, Căn cứ này có 2 đường băng dài 3km và các kho đạn dược và nhiên liệu lớn, đủ khả năng tiếp nhậm các máy bay ném bom chiến lược mà Mỹ hiện có gồm B-52H, B-1B và B-2A, chưa kể các biện đội máy bay tiếp dầu, cảnh báo sớm, máy bay tuần tra chống ngầm và máy bay đánh chặn chiến thuật, tổng cộng hơn 250 chiếc. Đây cũng là đảo duy nhất của mỹ được trang bị tổ hợp phòng thủ tên lửa tầm cao giai đoạn cuối ( THAAD) ở toàn bộ mặt phía tây của Thái Bình Dương.
Tổng cộng có 7.000 quân nhân Mỹ đồn trú trên đảo Guam. Đa phần là thủy thủ và lính không quân.
Đối với Trung Quốc. Việc đối đầu với Hải Quân và không quân Mỹ sẽ diễn ra ở chuỗi đảo thứ 1, bao gồm Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, quần đảo Philippines và quần đảo Sunda lớn. Nhưng trong dài hạn, Trung Quốc cố gắng phải chuẩn bị để tiến ra Chuỗi đảo thứ hai, bao gồm quần đảo Mariana, Guam và Palau.
Chiến lược của Trung Quốc : Đơn giản nhưng hiệu quả là tăng tầm bắn của các vũ khí tấn công tầm xa.
Từ khi thành lập Trung Quốc đến nay. Trung Quốc đã khẳng định rằng Mỹ luôn là yếu tố kìm hãm sức mạnh hải quân và ngăn chặn Trung Quốc Giải Phóng sức mạnh của mình ra bên ngoài bằng đường biển. Trung Quốc muốn phá được vòng kiểm tỏa của Mỹ thì chỉ có thể tạo được 1 chỗ đứng chắc chân ở biển đông. Và vị trí chiến lược đấy là 2 quân đảo của Việt Nam là Đảo Trường Sa, và Hoàng Sa.
Năm 1974 Trung Quốc đã tấn công chiếm đóng đảo Hoàng Sa.Đây là mốc khỏi đầu cho công cuộc phá bỏ nhằm thoát khỏi sự kìm kẹp của Mỹ. Nếu Trung Quốc chiếm được 2 quần đảo này của Việt Nam, thì Trung Quốc sẽ hoàn thành được 1 thực thể địa lý đối trọng được với chuỗi đảo thứ 1 của Mỹ.
Chuỗi đảo của Trung Quốc sẽ đi từ đảo Hải Nam đến Hoàng sa và kết thúc ở Trường Sa, đây là điều kiện tiên quyết để Trung Quốc đối trọng được với chuỗi đảo thứ 1 của Mỹ. Trung Quốc sẽ dễ dàng khống chế được toàn bộ biển đông và các tuyến đường biển chạy dọc thềm lục địa của Việt Nam và Philippines. May sao Việt Nam vẫn giữ được 21 thực thể ở 2 quần đảo lớn nhất trên Biển Đông, Trung Quốc chỉ chiếm được 7 đảo. Nhưng với sức mạnh kinh tế và kỹ thuật của Trung Quốc, họ liên tục cải tạo và bồi đắp các thực thể địa lý mà họ đã chiếm được từ trước. Việt Nam trở thành bước cản lớn nhất của Trung Quốc khi làm phá sản kế hoạch tạo nên chuỗi đảo của Trung Quốc ở biển đông.Điều đó làm Trung Quốc không còn sức mạnh địa lý để đối trọng với Chuỗi đảo thứ 1 của Mỹ.
Việc Trung Quốc phá vây của Mỹ không còn xa lạ gì. Các Quốc đảo ở Tây Thái Bình Dương đang là nơi Trung Quốc tranh giành ảnh hưởng bằng những dự án đổ tiền khổng lồ nhằm lôi kéo các Quốc Đảo này ra khỏi tầm ảnh hưởng của chuỗi đảo thứ 2 của Mỹ.
Những dự án cảng biển và vốn đầu tư của Trung Quốc ở Quần đảo Solomon, Papua New Guinea, Nauru, quần đảo Marshall, Palau đang trở nên nóng hơn trong những năm gần đây.Các nước Thái Bình Dương cắt đứt quan hệ ngoại giao với Đài Loan để chuyển sang Trung Quốc bao gồm: Kiribati, Papua New Guinea, Quần đảo Solomon, Tonga và Vanuatu. Đay là nỗ lực loại bỏ tầm ảnh hưởng của Mỹ khỏi khu vực Tây Thái Bình Dương.
Việc Mỹ để mất quần đảo Solomon vào tay Trung Quốc là lời cảnh tỉnh cho chính phủ của Mỹ. Mất Micronesia sẽ là một thảm họa và nước Mỹ cần phải thực hiện các bước để ngăn chặn điều này. Mỹ cần tăng cường can dự vào các quốc đảo Thái Bình Dương, đồng thời cung cấp viện trợ kinh tế; nếu không, Trung Quốc sẽ thế chân Mỹ ở chuỗi đảo thứ 2 mà không cần phải đột phá chuỗi đảo thứ 1. quả là rất thông minh.
Nhưng Mỹ cũng thông minh không kém.Đã có nhiều ý kiến của các nhà hoạch định chính sách Mỹ rằng : Mỹ cần mở thêm chuỗi đảo thứ 4 và thứ 5 nữa để đối phó Trung Quốc trong bối cảnh TRung Quốc đang thúc đẩy rất mạnh tay sáng kiến 1 vành đai, 1 con đường và dự án con đường tơ lụa trên biển dựa vào việc xây mới và thâu tóm các cảng biển ở các quốc gia ở Tây Á, Ấn Độ Dương và vùng sừng Châu Phi bằng các bẫy nợ nguy hiểm của mình.
Bộ trưởng Quốc phòng James Mattis đã đổi tên Bộ Tư lệnh Thái Bình Dương của Mỹ thành Bộ Tư lệnh Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương đã thể hiện sự đáng gờm của Trung Quốc ảnh hưởng thế nào đến tư thế bố trí nguồn lực phòng thủ của Mỹ. Mặc dù khu vực trách nhiệm của bộ chỉ huy chiến đấu lớn nhất trong số sáu bộ chỉ huy tác chiến địa lý của Mỹ vẫn không thay đổi, nhưng quyết định này là một sự sự công nhận về việc kết nối ngày càng tăng giữa Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương.
Việc thay đổi tên là đáng chú ý trong môi trường địa chiến lược ngày nay. Với căn cứ hải ngoại đầu tiên ở châu Phi, các tàu hải quân Trung Quốc thường xuyên đi qua Ấn Độ Dương và một danh sách các dự án cơ sở hạ tầng hàng hải đang phát triển, lợi ích của Trung Quốc không còn bị giới hạn ở Thái Bình Dương, bây giờ chúng đã trải dài khắp Ấn Độ Dương. Trung Quốc đã xác định lại môi trường an ninh khu vực và chuyển nó sang khu vực Ấn Độ Dương. Do đó, khái niệm an ninh về ba chuỗi đảo ở Thái Bình Dương sẽ phát triển để bao gồm cả Ấn Độ Dương.
Sự hình thành của chuỗi đảo thứ 4 và thứ 5 của Mỹ ( hình 2 )
Việc bổ sung chuỗi đảo thứ 4 và thứ 5 ở Ấn Độ Dương sẽ làm rõ hơn chiến lược hàng hải mới nổi của Trung Quốc. Các nhà hoạch định hải quân Trung Quốc hy vọng sẽ ngăn chặn Mỹ có khả năng hoạt động trong chuỗi đảo thứ nhất khi xảy ra xung đột, tranh giành quyền kiểm soát chuỗi đảo thứ hai và hoạt động như một lực lượng hải quân biển xanh trong chuỗi đảo thứ ba. Chuỗi đảo thứ 4 mới xuyên qua giữa Ấn Độ Dương sẽ phản ánh khả năng của Trung Quốc trong việc thách thức nước láng giềng địa chiến lược Ấn Độ bằng các cơ sở lưỡng dụng ở Gwadar, Pakistan và Hambantota, Sri Lanka. Chuỗi đảo thứ 5, bắt nguồn từ căn cứ của Trung Quốc tại Doraleh, Djibouti, sẽ phản ánh khả năng của Trung Quốc trong việc theo đuổi các cam kết đang phát triển của mình từ xa, chẳng hạn như khai thác các nguồn lực kinh tế, tiến hành các hoạt động chống cướp biển và bảo vệ người Trung Quốc sống ở nước ngoài.
Năm 2017, Trung Quốc đã thực hiện hai động thái lớn ở Ấn Độ Dương: thiết lập căn cứ quân sự ở nước ngoài đầu tiên ở Doraleh và thông qua hoạt động bẫy nợ, đã giành được điều khoản 99 năm từ chính phủ Sri Lanka để kiểm soát cảng Hambantota.
Trung quốc gọi đây là chuỗi ngọc trai, những khu vực biệt lập trong việc triển khai sức mạnh của Trung Quốc này tương tự như các hòn đảo. Nhưng điều đặc biệt là những vị trí đóng quân của Trung Quốc này gần như song hành trực tiếp với sự hiện diện của quân đội Mỹ ở Ấn Độ Dương. Lãnh thổ Diego Garcia của Anh, nơi có căn cứ chiến lược của Mỹ nằm ở mặt đối diện với các lực lượng hải quân Trung Quốc ở đây.
Chuỗi đảo thứ tư bắt đầu ở Gwadar, ôm lấy bờ biển phía tây của Ấn Độ và Sri Lanka, sau đó đi về phía nam từ Hambantota, qua Ấn Độ Dương và đi qua căn cứ quân sự của Mỹ ở Diego Garcia. Chuỗi thứ tư biểu thị khả năng của Hải quân Quân Trung Quốc không chỉ thách thức các lợi ích an ninh của Mỹ tại Diego Garcia mà còn cả đối thủ cạnh tranh chiến lược của Trung Quốc là Ấn Độ.
Nhô ra từ Vịnh Tadjoura ở Djibouti, chuỗi đảo thứ năm đi qua Vịnh Aden, tiến về phía đông khi nó bao quanh vùng Sừng châu Phi, rồi về phía nam dọc theo bờ biển phía đông châu Phi. Điều này phản ánh tầm quan trọng của các cam kết và ảnh hưởng ngày càng tăng của Trung Quốc ở Châu Phi và Tây Ấn Độ Dương, được biểu thị bằng căn cứ của nước này tại Doraleh.
Dù muốn hay không Mỹ cũng phải thiết lập chuỗi đảo kiềm tỏa trung quốc ở khu vực mới là Ấn Độ Dương, và chuỗi đảo thứ 4 và thứ 5 là lời đáp trả của Hải Quân Mỹ đối với các cảng biển Mà Trung Quốc đã thu được từ các đối tác vay nợ của mình. Tất cả các vị trí Hải Quân hải ngoại Của Trung Quốc ở Ấn Độ Dương Đều cắt qua các cảng Hải Quân Của Mỹ, điều này rất quan trong đối với Trung Quốc Khi họ có thể gìn chân Quân Mỹ ở khu vực Ấn Độ Dương khi có chiến sự ở khu vực Tây Thái Bình Dương. Vì vậy Mỹ mới cần Đến bộ tứ kiêm cương bao gồm cả Ấn độ trong chiến lược tạo nên chuỗi đảo thứ 4 và thứ 5 trong thế kỷ 21.
Thế kỷ 21 là thế kỷ của những hải đội hùng mạnh của những quốc gia hùng mạnh. Chiến trường đã thay đổi, Nhật Bản, Đài Loan, Việt Nam và Philippines đang là những chốt chặn vô cùng hữu ích đối với Mỹ trong chiến lược phát triển tiếp theo về chính sách đối ngoại của Mỹ để kiềm tỏa Trung Quốc. Sự đối đầu của Siêu Cường Mỹ và 1 Trung Quốc hùng mạnh đang trên con đường khẳng định sức mạnh vươn tầm châu lục đã không thể tránh khỏi. Chiến thắng thuộc về ai có tầm nhìn xa hơn, tiềm lực chắc chắn hơn và có vị trí chiến lược hơn.Đối đầu Mỹ - Trung là cuộc đối đầu thú vị nhất, căng não nhất và cũng nguy hiểm nhất mà nhân loại từng chứng kiến. Vị thế Siêu Cường của Mỹ có được duy trì nữa hay không đó là 1 câu hỏi lớn và câu trở lời chính xác là nằm ở kết quả xác lập vị thế ở khu vực Thái Bình Dương của Mỹ và Trung Quốc....


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét